Mấy hôm nay nhận được nhiều email hỏi về Work and Travel quá, làm mình bất chợt nhớ đến nước Mỹ xa xôi, nhớ đến những người bạn thân thương. Lâu rồi bọn mình cũng chẳng liên lạc với nhau, phải chăng thì cũng vài câu hỏi thăm trên Facebook thôi, chẳng có cách nào rút ngắn được khoảng cách về địa lý. Vẫn ước muốn ngày nào đó được gặp lại mọi người, được thăm lại nước Mỹ, được ăn lại những món ăn yêu thích, đi trên những con đường quen thuộc. Tưởng như công việc, cuộc sống bận rộn sẽ làm vơi đi nỗi nhớ, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy buồn buồn, nhớ nhung, nhất là những lúc nghe lại vài bản nhạc đồng quê của Brad Paisley, hay tranh thủ đọc vài chương cuốn Safe Haven của Nicholas Sparks. Năm tháng, không quá dài nhưng cũng đủ để con người ta bắt đầu yêu thương cái gì đó, đủ để làm người ta nhớ mãi. Mình qua đây, Mc Donald có đấy, Burger King, Wendy’s, cả Starbucks nữa, có đủ cả, nhưng vẫn chẳng giống, không thể nào giống được hương vị và cảm giác như ngày nào, có chăng thì cũng là cái cảm giác no bụng mà thôi.
Nước Mỹ ơi, chờ nhé, thế nào cũng có ngày tớ quay trở lại. Đừng quên tớ nhé!