Góc phố nhỏ đầu con đường Tống Duy Tân, giữa bao tiệm ăn uống và quán cà phê nhộn nhịp, có một tiệm sửa đồng hồ cũ kỹ nằm lọt thỏm như thể bị thời gian bỏ quên. Bên trong tiệm là ông Ba – người đàn ông dáng gầy, đeo kính lão, ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ, tay thoăn thoắt với tua vít, nhíp và vô vàn chi tiết kim loại bé xíu đến mức phải nheo mắt nhìn mới thấy.
Ông không treo biển lớn, chẳng quảng cáo gì. Chỉ có tấm kính mờ đục phía trước và những chiếc đồng hồ xếp chồng trên kệ – có cái trông như cổ vật, có cái còn mới tinh vừa bị ngưng chạy từ hôm qua. Ông Ba gọi chúng là “những đứa trẻ ngủ quên”.
Ký ức bắt đầu từ chiếc đồng hồ bị hỏng
Ngày còn nhỏ, ông Ba từng làm rơi chiếc đồng hồ bố để lại – cái đồng hồ lên dây cót, mỗi sáng sớm đều kêu “tích tắc” rất vui tai. Bố ông mất khi ông mới 8 tuổi. Mất đồng hồ, ông khóc cả tuần, chẳng dám nói với ai. Sau đó, ông lén lấy tua vít của ông chú hàng xóm, cố gắng tháo nó ra để “sửa”.
Dĩ nhiên là hỏng. Nhưng kỳ lạ thay, đó lại là lần đầu tiên ông chạm tay vào bên trong một chiếc đồng hồ – nơi hàng trăm bánh răng nhỏ kết nối như một vũ trụ thu nhỏ. Từ hôm đó, ông bắt đầu mê mẩn với thế giới bé xíu đó, vừa có tính toán kỹ thuật, vừa có sự kiên nhẫn đến vô hạn.
Làm nghề… không vội được đâu
“Sửa đồng hồ là nghề không dành cho người nóng tính,” ông Ba nói, trong lúc tay vẫn cẩn thận tháo từng chiếc bánh răng nhỏ hơn cả hạt gạo. Mỗi một chiếc đồng hồ là một câu chuyện riêng – người đem đến đôi khi chỉ cần thay pin, nhưng có khi là mong khôi phục một món đồ kỷ niệm.
Có lần, ông nhận chiếc đồng hồ nữ cổ từ một người đàn ông đứng tuổi. Ông ấy chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo: “Hồi xưa, mẹ tôi hay đeo nó. Giờ bà mất rồi, nhưng tôi muốn giữ lại.” Thế là ông Ba dành cả tuần để tìm đúng linh kiện thay thế, đánh bóng mặt kính bị xước, lau sạch từng góc kim loại hoen gỉ. Khi nhận lại, người đàn ông ấy chỉ mỉm cười và nói nhỏ: “Y như mới.”
Xem thêm tư vấn xuất khẩu lao động nhât bản tại Tuyên Quang
Mỗi chiếc đồng hồ là một mảnh thời gian được giữ lại
Ông Ba không đếm được đã sửa bao nhiêu đồng hồ trong đời. Có những cái đến rồi đi, chẳng lưu lại gì ngoài tiếng tích tắc quen thuộc. Nhưng cũng có những chiếc trở thành bạn đồng hành của ông suốt bao năm – cái thì treo tường, cái thì đeo tay. Một vài cái ông để lại, không bán, chỉ giữ vì… “thấy thương.”
Với ông, đồng hồ không chỉ để xem giờ. Nó lưu lại hơi thở của ký ức. Có người mang đồng hồ cưới đến sửa, có người tìm lại món quà sinh nhật năm 20 tuổi. Mỗi lần kim đồng hồ quay lại, như thể một đoạn quá khứ được chạm vào – nhẹ nhàng và nguyên vẹn.
Lặng lẽ giữa dòng thời gian
Khi phố thị ngày một xô bồ, người ta dần chuyển sang dùng điện thoại để xem giờ, ông Ba vẫn ngồi đó, giữa những chiếc máy cơ nho nhỏ. Không ai vội vã khi sửa đồng hồ, cũng không thể ép thời gian quay nhanh hơn. Người thợ già vẫn kiên nhẫn với từng con ốc, từng lò xo, từng cú “tích tắc” nhỏ xíu vang lên trong lòng bàn tay.
Ông nói: “Chừng nào còn người đem đồng hồ hỏng tới, tôi còn ngồi ở đây.” Và như một điều kỳ lạ, dù chẳng ai rêu rao, tiệm ông vẫn đều đặn có khách. Những người cũ, người mới, những người đang đi tìm lại nhịp thời gian đã mất.
Xem thêm tư vấn xuất khẩu lao động nhât bản tại Trà Vinh
Không phải ai cũng hiểu được giá trị của những điều bé nhỏ. Nhưng ông Ba – người thợ giữ thời gian – vẫn âm thầm vun đắp từng giây phút, từng khoảnh khắc, bằng cả đôi tay và trái tim của một người đã chọn sống chậm lại… để lắng nghe thời gian thật sự trôi như thế nào.